Hành trình tối giản

 

Trở thành người sống tối giản không phải là chuyện một sớm một chiều mà thay đổi được.

Đó là một hành trình dài.

Quyển sách đầu tiên mà tôi được chạm đến từ khóa tối giản cách đây khoảng 7 năm là quyển sách của Marie Kondo. Tôi cũng thuộc kiểu người giống cô ấy, thích dọn dẹp, phát cuồng với việc xếp mọi thứ ngay ngắn. Tuy nhiên, khi tìm từ khóa Minimalism thì lại không có nhiều tài liệu nên tôi cũng ngừng tìm kiếm. Chỉ tập quen với việc xếp mọi thứ thật gọn gàng.

Tiếp tục trên hành trình tối giản của tôi phải nói đến việc tôi bắt đầu đi phượt. Hành trang cần phải gói gọn trong ba lô nên tôi phải tinh chọn những thứ mình cần. Điển hình là tôi đi chơi gần 10 ngày nhưng đồ của tôi chỉ bỏ gọn trong balo 7kg.

Khi chủ nghĩa tối giản phổ biến và trở nên thịnh hành trong thời gian gần đây thì tôi bắt đầu chọn cách bỏ bớt những món đồ không dùng. Nhưng tôi vẫn gặp nhiều khó khăn trong việc cuồng mua sắm.

Bước nhảy tiếp theo trong hành trình của mình là quyển sách Goodbye, things. Quyển sách đề cập đến một thứ mà tôi vô cùng muốn sở hữu. Không phải là đồ đạc mà là tự do. Dường như việc sở hữu quá nhiều đồ đạc khiến tôi bị trói chặt với nơi ở của mình. Những tháng ngày ở trọ, chỉ nghĩ đến việc chuyển đi thôi là tôi lại thấy phát mệt. Tôi ngừng mua sắm bởi tôi thực sự mong muốn một ngày nào đó tôi có thể gói ghém những thứ đồ đạc của mình trong ba lô và đến nhiều nơi khác nhau sống và trải nghiệm sự khác biệt địa lý, văn hóa.

Và đến hiện tại, tôi cảm nhận được sự thay đổi lớn lao nhất là sự chuyển hóa chính bản thân mình thông qua quyển sách Sapiens, lược sử loài người.

Quyển sách không hề liên quan gì đến chủ nghĩa tối giản nhưng lại giúp tôi dứt bỏ hoàn toàn chủ nghĩa tiêu dùng. Vì 2 thứ:

1.      Ý nghĩa của sự sống:

Không biết tự lúc nào tôi lại cần nhiều thứ như vậy. Trước đây tôi chỉ cần 2 bộ quần áo cho 1 năm học là đủ rồi. Nay tôi nhìn vào tủ quần áo của mình có đến vài chục bộ. Có cả những bộ tôi còn chưa mặc đến. Và tôi vẫn thích mua quần áo mới.

2.      Lòng trắc ẩn:

Sự xuất hiện của loại người thực sự là một cơn lốc tàn phá trái đất với tốc độ điên cuồng.

Chính bản thân tôi đã có những trải nghiệm đó.

Khi còn bé, tôi được thấy chim hót, đi ra ngoài gặp rắn là bình thường. hồi đó chuyện mua bán thú rừng ở chỗ tôi phổ biến lắm. Thế nhưng giờ thì chẳng còn gì cả.

Tôi cũng tham gia nhiều hoạt động bảo vệ môi trường như phân loại rác, tái chế đồ dùng.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không cảm thấy đó là ý nghĩa thực sự của sự bảo vệ môi trường.

Tôi gấp quyển sách lại và ngộ ra rằng cách tốt nhất để tôi bảo vệ môi trường là ngừng mua sắm những thứ không thực sự cần thiết.

Giờ đây, thứ mà tôi thực sự tiêu dùng gần như chỉ còn là thực phẩm và những thứ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Mỗi món đồ mà tôi mua sẽ đặt ra câu hỏi: bao lâu thì  món đồ này sẽ phân hủy xong.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến