NHIỀU HƠN CAREER PATH CHÍNH LÀ SỨ MỆNH CUỘC ĐỜI
Khi bắt đầu đi làm tôi thường hoạch định cho mình về mục
tiêu nghề nghiệp. Khoảng một năm sau tôi sẽ làm đến cấp bậc nào, mức lương là
bao nhiêu. Hoặc dài hạn thì có mục tiêu ba năm hoặc năm năm. Đến một lúc với
năng lực của mình và tình hình của công ty hiện tại, tôi không tìm thấy được
con đường để phát triển đi lên nữa thì tôi hiểu rằng mình sẽ đi ngang trong sự
nghiệp. Lúc đó lương vẫn sẽ tăng theo thâm niên, nếu may mắn tôi có thể điều
chuyển để thay đổi công việc để đỡ nhàm chán. Nhưng cũng là lúc tôi tự đặt cho
mình câu hỏi: “Tôi đang làm gì ở đây?”.
Có những khoảng thời gian tôi thấy mình như đang sống trong
một bộ phim truyền hình dài tập. Mở mắt dậy, chọn lấy một bộ quần áo xinh đẹp,
vừa mới mua sau khi nhận lương hoặc tự thưởng cho mình sau một ngày làm việc mệt
mỏi. Có khi còn tệ hơn là tôi chẳng quan tâm hôm nay mặc gì đi làm, vì mặc gì
thì cũng chẳng ai quan tâm. Rồi đến công ty làm việc với nhịp điệu quen thuộc,
những áp lực quen thuộc, chúng được gọi chung với cái tên là kinh nghiệm. Và
tôi ghét chúng.
Thi thoảng trong hành trình phát triển sự nghiệp của mình
tôi lại đặt những câu hỏi như:
-
Tại sao tôi không cảm thấy gì cả?
-
Tôi sẽ làm những việc này suốt phần đời còn lại
sao?
-
Ở một công ty khác, mọi chuyện vẫn lặp lại, vậy
thì vấn đề là do tôi?
-
Mức lương này không thấp, tại sao tôi luôn cảm
thấy không xứng đáng với những vất vả mà tôi đang chịu đựng?
-
Bất cứ vị trí nào cũng cũng có thể thay thế được,
tôi là công cụ hay là con người?
Và tôi chênh chao trong hành trình xây dựng sự nghiệp của
mình.
Tôi bắt đầu xây dựng giấc mơ của mình tại một công ty nhỏ,
nơi có rất nhiều giấc mơ khác muốn cùng nhau tạo ra thành tựu trong cuộc đời.
Trong hành trình đó, tôi tìm ra được một khái niệm mới cho
riêng mình. Sứ mệnh cuộc đời.
Tôi biết được điều mà tôi mong muốn nhất để lại cho xã hội
này khi sự sống của tôi kết thúc.
Nó là động lực để tôi bước tiếp khi gặp phải khó khăn. Cũng
trả lời cho những câu hỏi mà tôi cứ hoài nghi về công việc mà mình đang làm.
Người ta thường nói tiền bạc chỉ là Phương tiện. Những người
nói câu đó là những người giàu lắm rồi. Tôi thì chưa đủ tầm để tuyên bố ý đó.
Nhưng tôi đã bắt đầu cảm nhận được sự đủ đầy trong cuộc sống của mình.
Điều làm tôi vui nhất là khi người mà tôi dẫn dắt viết được
một email làm người đọc cảm thấy chạm vào cảm xúc của họ. Hay cô bé sinh viên
thực tập của tôi ngày nào gặp tôi rồi nói: em không ngờ em có thể đi xa được đến
mức này.
Khi tôi tìm ra được sứ mệnh của mình là dẫn dắt người trẻ đi
về phía trước thì tôi hiểu rằng tôi có thể làm được công việc của mình suốt phần
đời còn lại mà không nhàm chán.
Nhận xét
Đăng nhận xét