ĐAU ĐẺ LÀ CON ĐAU CHẢY MÁU, SAU ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẾT THƯƠNG CHẢY MÁU NHƯNG VẪN ĐAU
Khi mang thai đứa con đầu tiên, tôi được mọi người nói về nỗi sợ đau đẻ. Lúc đó, tôi cũng sợ lắm. Bản thân cũng tự nhắc nhở mình rằng chỉ một vài ngày sẽ qua thôi, y học bây giờ hiện đại sẽ hỗ trợ được nhiều.
Bản thân tôi trải qua hành trình sinh nở khá vất vả vì tôi mong muốn được sinh thường. Nhưng dù đã rất cố gắng thì đầu em bé không lọt nên tôi đành chuyển sang sinh mổ. Chịu đựng hai cơn đau trong một ngày khiến tôi cũng mất khá nhiều sức lực và đau đớn.
Tuy nhiên, thì ra cơn đau đẻ chỉ là mở đầu cho một hành trình trải nghiệm thêm nhiều nỗi đau mới mẻ mà một người phụ nữ phải trải qua trong cuộc đời làm mẹ. Những cơn đau ấy không chảy máu, không ồn ào đầy tiếng la hét như khi đau đẻ nhưng âm thầm nuốt trọn, vùi lấp người mẹ vào trong đêm tối.
Tôi mong rằng những chia sẻ của tôi dưới đây không chỉ giúp cho những người mẹ vực dậy được trong những nỗi đau và những người thân xung quanh họ thấu hiểu. Một sự quan tâm, một câu nói động viên hay một bàn tay hỗ trợ cho người mẹ lúc này thật ý nghĩa biết nhường nào.
1. Ngày và đêm bỗng nhiên lẫn lộn
Khoảng thời gian em bé vừa ra đời, bé chỉ có 4 việc: bú, khóc, ngủ, vệ sinh. Chỉ vậy thôi mà ngày bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào mẹ cũng chẳng hay. Cái nhịp sinh hoạt vô cùng mới mẻ khiến cho người mẹ trở nên ngỡ ngàng vì chưa từng được nghe kể chi tiết như thế.
Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng thì ban đêm mình giao con cho bố mẹ, ông bà chia nhau bế. Mỗi người thức một ít thì có vấn đề gì lớn lao đâu. Và khi đồng hành cùng con thì tôi mới chợt nhận ra rằng, muốn giúp cũng không giúp được, bé thức dậy khóc là vì bé cần bú mẹ.
Những giấc ngủ không ngay ngắn cộng với khoảng không gian gói gọn trong bốn bức tường khiến cho người mẹ trở nên mơ hồ với thời gian và sự dịch chuyển của ngày và đêm. Có những lúc, cảm giác như mình đang ôm con đi trong một đường hầm vừa dài vừa hoang hoải.
Mẹ biết không? Khoảng thời gian đó không kéo dài mãi mãi. Con đang cố gắng hòa nhập cùng với thế giới của mẹ đấy. Chỉ có điều con cần thêm thời gian.
Có bé nhanh thì một tháng mẹ đã bắt được nhịp bú, ngủ của con. Có bé từ từ thì khoảng ba tháng mọi thứ đã vào nề nếp. Mẹ vẫn phải thức dậy vào ban đêm để cho con bú, thay bỉm tã cho con. Nhưng sẽ nhanh thôi và mẹ biết mọi thứ đang trở nên tốt hơn rồi.
2. Sữa mẹ - Câu chuyện nói không bao giờ hết
Những câu nói như "Mẹ nó ít sữa", "Nó khóc vì nó thiếu sữa đó" là những câu nói mang tính sát thương cực kỳ mạnh với người mẹ lúc này.
Nếu phải chọn giữa việc bị đánh một cái thật đau và phải nghe những câu nói ấy thì mình chọn cách số một.
Câu chuyện sữa mẹ chưa về kịp hoặc sữa cần thời gian để tăng lên theo nhu cầu của bé đã được nói rất nhiều trên phương tiện truyền thông lúc bấy giờ. Cũng có thể vì là lần đầu làm mẹ nên cũng không hiểu được tầm quan trọng của việc chuẩn bị cho con bú sữa mẹ nên bối rối khi thấy con khóc suốt. Cũng có thể vì cơ địa của mẹ không có nhiều sữa nhưng mẹ cũng đâu có muốn những chuyện này xảy ra.
Vậy nên, những câu nói trên chỉ làm cho người mẹ chìm sâu vào trong những hoang mang, lo lắng và sợ hãi. Bởi tình yêu thương của mẹ dành cho con vốn dĩ luôn lớn hơn tình yêu thương của những người khác mà.
Mẹ nên làm gì? Hãy tìm hiểu kiến thức về sữa mẹ từ khi bắt đầu mang thai. Đã có những hoạt động cần phải làm để hỗ trợ cho việc tiết sữa và những kiến thức cần phải biết từ sớm.
Thay vì tưởng tưởng về những phương pháp nuôi dạy con của người mẹ hiện đại thì hãy bắt đầu tìm hiểu từ sữa mẹ. Những kiến thức kia đều cần đấy, nhưng phải sinh tồn trước đã.
Người thân nên làm gì?
Người thân thường biết được nhiều phương pháp dân gian có thể hỗ trợ cho việc tiết sữa. Hãy lựa chọn những phương pháp phù hợp và người mẹ cũng hoan hỉ đón nhận sự hỗ trợ.
Cái ngày mà mẹ mang về một nồi lá mít nấu còn âm ấm giúp mình làm sạch và khơi thông tia sữa, ủ cho bầu sữa mềm ra cho con dễ bú mình cảm động lắm.
Rồi những thực phẩm lợi sữa cũng có thể kèm thêm vào bữa ăn để giúp cho mẹ. Với mình thì món bắp chuối xào, đọt khoai lang, ngũ cốc là những món quà đến từ những người thân thiên thần.
Nếu không biết cần phải làm gì thì đừng nói gì, chỉ cần bế bé cho mẹ nghỉ ngơi cũng đã là một cách giúp đỡ tuyệt vời rồi.
3. Sinh con cũng là một lần người mẹ chết đi sống lại
Lúc sinh con xong, mẹ mong manh cả về thể chất lẫn tinh thần.
Toàn bộ xương cốt như được tháo ra, lắp lại và dần dần phục hồi. Cả cơ thể mẹ đang rất yếu nhưng vẫn phụ trách công việc quan trọng nhất là chăm sóc một em bé đỏ.
Tinh thần và cảm xúc cũng không còn như những ngày còn là con gái.
Có người bạn mình thắc mắc vợ tao bị sao đó. Giờ cứ tao về đến nhà là bị cằn nhằn. Đến thở thôi mà cũng bị cằn nhằn. Mình cũng chỉ có thể nói với bạn rằng vợ mày đang đau đớn lắm. Nếu chút cằn nhằn ấy có thể sẻ chia được nỗi đau của cô ấy thì hãy vui vẻ đón nhận và yêu thương cô ấy nhiều hơn.
Tôi vẫn còn nhiều câu chuyện nhỏ để kể về hành trình làm mẹ. Có thể nói có rất nhiều vất vả, tổn thương nhưng tôi mong rằng hành trình mà tôi kể lại là sự sẻ chia và tìm kiếm giải pháp để mỗi người được làm mẹ đều cảm thấy tích cực hơn, tìm được nhiều hạnh phúc hơn trong con đường ấy.
Nhận xét
Đăng nhận xét